Chương 7: Gặp Mẹ Trong Mơ

1518 Words
Hạc Hiên để sự mệt mỏi rã rời điều khiển tâm trí. Cậu chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, cậu gặp người mẹ đã mất của mình. Cậu ôm mẹ khóc thật lâu, luôn miệng nói xin lỗi vì đã bất hiếu. Bà Khánh Vân ôm cậu vào lòng như lúc cậu còn nhỏ, khẽ vuốt tóc cậu và bảo rằng mình đã rất hạnh phúc, không vì cậu rời đi mà buồn giận, càng không oán trách vì những năm qua cậu không trở về để sống bên cạnh bà. Không gặp mặt được cậu lần cuối thì hẹn cậu khi nào cậu già và chết đi, bà sẽ đến đón cậu. Hai mẹ con cứ thế ôm nhau mà khóc. Nước mắt Hạc Hiên cứ thế lăn dài trong đêm, vừa cô đơn vừa mệt mỏi. *** Bên phòng của mình, lúc này Minh Hạo vẫn chưa đi ngủ. Hiện tại anh đã tắm rửa xong và mặc áo choàng tắm bên ngoài ngồi vào chiếc ghế dựa đặt sát bên cửa sổ cùng ly rượu mạnh trên tay. Nghĩ tới ánh mắt của Hạc Hiên và lời nói của cậu lúc ban nãy mà lòng anh chua xót vô cùng. Làm sao để cải thiện mối quan hệ của hai người sau bao năm xa cách? Làm sao để thay đổi ấn tượng của Hạc Hiên đối với anh? Anh thật sự rất vui mừng khi gặp lại Hạc Hiên. Mọi thứ dường như quay về mười năm trước. Anh muốn cậu giống như ngày xưa, là cái đuôi nhỏ luôn theo anh chứ không phải cảm giác xa lạ thế này. Có điều trách ai bây giờ? Không phải do anh mà cậu trở thành thế này sao? Nếu anh đối đãi với cậu chân thành hơn thì hiện tại đã không rơi vào tình huống khổ sở thế này. Nếu anh yêu thương cậu, chăm sóc cậu từ những ngày đầu thì mọi chuyện có thể tiến đến cục diện này sao? Minh Hạo trầm ngâm bên ly rượu vừa rót, mắt đâm đâm không tiêu cự nhìn ra cảnh đêm bên ngoài. Lúc này mặt trăng đã lên cao, phủ lên không gian một lớp ánh sáng mỏng mờ ảo. Trong không gian yên tĩnh đó, Minh Hạo thấy lòng chợt ảm đạm. Thâm tâm anh thôi thúc mình nên cất bước sang phòng Hạc Hiên, căn phòng mà bao năm qua, mỗi khi trống trải cô đơn anh lại tìm sang. Nhưng hôm nay, chủ nhân đã quay trở lại, anh không thể đường đột như thế. Nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại vô thức ra khỏi phòng và tiến về phòng ngủ bên cạnh. “Bây giờ sang phòng cậu ấy thì đã sao. Mình có thể nói là mình muốn trao đổi thêm một chút về tang lễ ngày mai. Chắc chắn cậu ấy sẽ không từ chối.” Nghĩ như thế, anh đưa tay lên định gõ cửa thì thấy cánh cửa đang khép hờ. Chút ánh sáng mờ nhạt từ trong phòng hắt ra. Anh đón rén bước vào phòng và tự thấy mình giống như một chú mèo đi ăn đêm, đang thận trọng đến gần con mồi. Anh nên gõ cửa mới đúng. Nhưng dù hành động không được lý trí ủng hộ thì anh vẫn để bản năng đưa mình tiến sau vào bên trong phòng. Đập vào mắt anh là hình ảnh của Hạc Hiên đang nằm trên giường, cửa sổ đang mở và cậu vẫn mặc nguyên bộ đồ lúc nãy. Có thể cậu đã quá mệt mỏi nên thiếp đi. Nhưng anh chợt nhớ ra, lúc nãy dường như Hạc Hiên không có mang theo vali đồ. Mà đồ trong tủ cũng là những bộ quần áo của mười năm trước, bây giờ chắc chắn cậu không thể mặc vừa. Mình sơ sót quá, ngày mai phải chuẩn bị thêm đồ lót cho cậu ấy mới được. Minh Hạo bước đến đóng lại cửa sổ đang mở. Gió đêm thổi qua khiến anh có chút rùng mình, trên giường Hạc Hiên cũng bất giác cuộn tròn người lại. Đóng xong cửa, Minh Hạo bước đến giường và ngồi xuống bên cạnh cậu. Anh vươn tay kéo tấm chăn vẫn còn mùi xà phòng thơm ngát phủ lên cơ thể của cậu. Trong thoáng chốc, vẻ mặt mệt mỏi và đôi mày nhíu chặt có phần giãn ra. Minh Hạo thấy trên gò má của cậu vẫn còn đọng lại hai hàng nước mắt đã khô. Bất giác anh lấy tay vén tóc mái đang rũ lòe xòe trên trán cậu, rồi nhẹ nhàng di chuyển ngón tay vuốt ve gương mặt mà bao năm qua anh vẫn nhớ thương. Mười năm xa cách, Hạc Hiên giờ đây đã mang dáng vẻ của một người trưởng thành, khuôn mặt hiện ra đường nét rất rõ ràng, dù không phải vẻ đẹp động lòng người nhưng lại rất ưa nhìn và khiến người đối diện thoải mái. Anh chưa bao giờ phủ nhận rằng mình cảm thấy rất thoải mái khi chuyện trò cùng Hạc Hiên. Có điều, bản tính trẻ con khiến anh muốn tỏ ra lạnh lùng và khó chịu với cậu. Bao năm như thế anh vẫn chẳng nghĩ đến việc thay đổi thái độ, cho đến lúc Hạc Hiên thật sự bước ra khỏi cuộc đời anh. Nhiều năm qua ở nước ngoài, bận rộn với các show diễn, không được chăm sóc và ăn uống đúng giờ giấc nên dáng vẻ của Hạc Hiên trưởng thành có chút gầy hơn những thanh niên cùng tuổi. Minh Hạo cảm thấy xót xa. Nếu cậu ấy không rời đi, nếu cậu ấy ở lại thì đã khác rồi. Nhưng anh biết rằng, nếu không có sự ra đi đó, chắc chắn anh vẫn mãi mãi ngu si mà bỏ lỡ người mình yêu này. Minh Hạo nhẹ cười và cảm thấy may mắn vì Hạc Hiên đã trở lại, dù lý do trở lại không phải chuyện đáng vui mừng gì. Nhìn Hạc Hiên một lúc, anh toan đứng dậy rời đi thì nghe tiếng thì thầm của cậu: “Con xin lỗi mẹ.” Anh xót xa vì không thể chui ngay vào giấc mộng để ôm lấy cậu, kéo cậu khỏi buồn đau mất mát này. Nhiều năm không thể ở bên cạnh mẹ, lại không thể gặp mẹ lần cuối, có lẽ Hạc Hiên thấy hối hận và đau khổ lắm. Anh nhẹ vuốt mái tóc của Hạc Hiên, điều mà mẹ anh vẫn hay làm khi muốn động viên an ủi anh mỗi khi anh gặp chuyện buồn. Đây là một động tác nhỏ, nhưng lại mang đến hiệu quả lớn. Bất giác Hạc Hiên mỉm cười, cậu nhẹ nói: “Cảm ơn em, Minh Thành.” Tay Minh Hạo chợt dừng lại, trái tim anh vừa nhói lên. Tại sao Hạc Hiên lại nghĩ đến Minh Thành trong mơ? Hai người có mối quan hệ gì mà chỉ cần thấy cậu ta thì Hạc Hiên lại có thể mỉm cười? Hàng trăm hàng ngàn câu hỏi chạy qua trong đầu anh. Càng nghĩ càng thấy khó chịu, vì không có bất kỳ câu hỏi nào tìm được đáp án. Anh vội vã đứng dậy rời đi như muốn trốn chạy cảm giác ghen tuông đang không ngừng dâng lên. Nếu không kiềm chế được, anh sợ mình sẽ làm điều gì đó ngu ngốc mất. Về đến phòng mình, Minh Hạo uống cạn ly rượu rồi ngồi thẫn thờ nhìn màn đêm. Cơn khó chịu và cảm giác đau nhói nơi ngực trái vẫn không hề giảm, anh lại rót thêm một ly rượu nữa. Cái quái gì thế này? Có thể nào Hạc Hiên và Minh Thành đang qua lại với nhau không? Tại sao không chứ. Bao năm qua thằng nhóc Minh Thành vẫn thích bám lấy Hạc Hiên thế cơ mà. Cả khi người ta đã ra nước ngoài mà nó vẫn cố bám theo. Nếu bảo nó vì đam mê mà làm thế thì không bằng bảo nó yêu Hạc Hiên nên làm thế. Lý do này xem ra có lý hơn rất nhiều. Minh Hạo chua xót khi nghĩ rằng Hạc Hiên chấp nhận tình cảm của Minh Thành mà không phải là mình. Tại sao anh không sớm nhận ra tình cảm đối với cậu để giờ đây phải bỏ lỡ một người. Anh thở dài trong đêm, cơn buồn ngủ chẳng kéo đến mà thay vào đó là những suy nghĩ rối bời. Minh Hạo cứ ngồi như thế cho đến tận khi trời sáng, anh vội vã bảo quản gia chuẩn bị quần áo đầy đủ cho Hạc Hiên rồi nhanh chóng trở về phòng sửa soạn và chuẩn bị mọi việc để lo hậu sự cho bà Khánh Vân. Trước mắt việc cần phải thu xếp là tang sự này. Việc sau đó thì anh sẽ từ từ tìm hiểu sau.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD