Chương 8: Nhìn Mẹ Lần Cuối

1553 Words
Trải qua một đêm, cả ba người đàn ông đều mặc tang phục và bước ra khỏi nhà với khuôn mặt phờ phạc. Ông Minh Đức thì mệt mỏi vì nhớ bà Khánh Vân, Hạc Hiên thì cả đêm mộng mị đầy đau khổ, riêng Minh Hạo chưa từng chợp mắt vì những suy nghĩ cùng tính toán trong lòng. Ai cũng giữ tâm tư riêng ngồi vào bàn ăn. Bữa sáng được ăn chóng vánh nhằm chống đỡ cơ thể mà thôi. Đến nhà tang lễ, mọi việc đã được chuẩn bị chu toàn. Đơn vị chủ quản của nhà tang lễ có mối quan hệ làm ăn với công ty Minh Hạo, nên tất thảy đều rất chỉn chu. Họ dẫn cả nhà ba người đến nơi đặt linh cữu. Hiện tại, bà Khánh Vân đã được trang điểm lại và nằm ngay ngắn bên trong. Ông Minh Đức nhìn người vợ chung chăn gối mà nghẹn ngào, còn Hạc Hiên thì lấy tay sờ khuôn mặt của mẹ rồi nói khẽ: “Con xin lỗi vì đã không về kịp.” Lời nói của cậu nhẹ như thế nhưng lại khiến những người đứng ở đấy xót xa không thôi. Ông Minh Đức tiến đến vỗ vỗ vào vai cậu: “Đến lúc đóng nắp lại rồi con.” Minh Hạo không giỏi trong việc an ủi người khác nên chỉ biết đứng một bên im lặng. Khi nghe ông Minh Đức nói thế thì ra hiệu cho người của nhà tang lễ tiến lên đóng nắp quan tài. Khuôn mặt của bà Khánh Vân dần dần biến mất. Nhà tang lễ uy tín và chuyên nghiệp đã trang điểm để bà mang dáng vẻ như lúc còn sống khỏe mạnh, lưu lại ấn tượng cho người thân về một hình ảnh đẹp đẽ của người đã mất. Xong xuôi hết, quan tài được đưa vào vị trí chỉ định trong tang đường. Ông Minh Đức và Hạc Hiên đứng ở vị trí người thân trả lễ những người đến viếng và nhận lời chia buồn, còn Minh Hạo thì phụ trách tiếp đón và hướng dẫn vòng ngoài. Đối với vị trí của mình hiện tại, anh không cần phải trực tiếp làm thế, nhưng nhiều năm qua sống cùng một mái nhà, dù chưa từng nhận dì Vân là “mẹ” nhưng bà vẫn luôn đối đãi với anh rất tốt, cũng chưa hề bỏ bê hoặc không chăm sóc anh. Thật tâm, anh rất biết ơn bà vì điều đó. Sau khi nhận ra tình cảm của mình dành cho Hạc Hiên, thái độ của anh cũng hòa nhã hơn với bà, tiếc rằng, bà không có phần phước để nhận tấm lòng của anh lâu dài. Qua một ngày đón người đến viếng, dáng vẻ mệt mỏi của ông Minh Đức và Hạc Hiên càng tăng thêm. Bà Khánh Vân không có nhiều thân thích, nhiều năm qua sống tại thành phố này thì bà cũng chỉ có một vài người bạn. Người đến viếng đa phần là bạn bè của ông Minh Đức. Mọi việc ngày hôm nay đã xong, ngày mai mọi người sẽ đưa tiễn bà về với đất. Đêm nay, Hạc Hiên muốn ở lại canh giữ linh cữu của mẹ. Ông Minh Đức không ngăn cản cậu, đây là việc nên làm, chỉ có Minh Hạo là cảm thấy xót xa nhưng không thể nào thay đổi chủ ý của cậu. Sáng nay, Mình Thành cũng vội vã về nước và đến dự lễ viếng. Hạc Hiên trở về nước đột ngột, nhiều show diễn gần như bị hủy. Nhưng bên quản lý của Hạc Hiên không muốn đền bù hợp đồng nên tìm cách thương lượng để Minh Thành ra thay thế. Thằng nhóc vội về rồi lại đi tiếp, sợ là còn nhiều show đang đợi nó. Nhìn dáng vẻ của nó cũng chẳng khá hơn Hạc Hiên là bao. Minh Hạo đặc biệt quan sát thái độ của Minh Thành đối với Hạc Hiên và anh phát hiện cả hai thật ra chỉ đối với nhau như người thân mà thôi. Minh Thành có phần thân thiết và ân cần chăm sóc nhưng đó không phải là thái độ của người yêu dành cho nhau. Tất nhiên với khả năng nhìn người đoán sắc mặt của mình thì Minh Hạo không thể nhìn sai được. Điều này có thể nói là một niềm vui mà anh nhận được trong buổi tang lễ ảm đạm này. Minh Hạo có phần vui mừng nhưng với sắc mặt ngàn năm lạnh lùng không đổi thì khó mà nhận ra cảm xúc thật của anh. Mọi suy nghĩ rối rắm ban tối giờ đã bị thổi bay biến mà thay vào đó là một kế hoạch chinh phục trong vòng hai tháng. Nếu Hạc Hiên không muốn lấy vợ sinh con như những thanh niên khác thì anh hoàn toàn có thể tự tin mình sẽ chiếm được trái tim cậu. Về điều này, Minh Hạo chỉ dám đoán lờ mờ là có thể tính hướng của Hạc Hiên giống mình mà thôi. Bao năm sống chung một mái nhà, anh biết được bà Khánh Vân không ủng hộ loại tình cảm này. Có lẽ nào vì năm đó bà không ủng hộ mà Hạc Hiên bỏ đi không? Bao năm qua đã bỏ lỡ Hạc Hiên rồi, lần này có thể là cơ hội của anh. Ai biết được Hạc Hiên sống bao năm ở nước ngoài có hay không có các mối quan hệ tình cảm nào khác. Anh không dám xen quá nhiều và điều tra cuộc sống của cậu, cũng như không chắc về tính hướng của cậu, anh chỉ dám ôm ấp ước mộng hảo huyền là được ở bên cậu mà thôi. Nhưng giờ đây, anh quyết định sẽ thay đổi mối quan hệ này. Hạ xuống quyết tâm, Minh Hạo lập tức lên ngay kế hoạch trong đầu về con đường chinh phục trái tim Hạc Hiên. Trên thương trường anh luôn là người thành công, chưa bao giờ có khó khăn nào khiến anh có thể lùi bước. Anh không tin mình sẽ thua trong cuộc chiến ái tình này. Anh gọi cho trợ lý, duyệt thời gian và các công việc cần làm ngày mai. Mọi lịch trình của anh vì tang lễ mà tạm hoãn lại. Bây giờ Hạc Hiên trở về, có lẽ trong vòng 2 tháng này anh phải thu xếp công tác gọn nhẹ, giao bớt cho cấp dưới xử lý để có thời gian bên Hạc Hiên nhiều hơn. Hai mươi ba tuổi anh bắt đầu vào công ty của người bạn ông Minh Đức làm việc. Sau một thời gian, nhận được những thành tựu đáng kể thì ông Minh Đức quyết định để anh về tổng công ty để điều hành công việc. Thời gian đầu ông Minh Đức vẫn ở vị trí tổng giám đốc nhưng sau khi Minh Hạo vững gót chân thì ông bắt đầu lui về phía sau. Hiện tại, hầu như mọi công việc đều do anh nắm giữ và phụ trách. Hội đồng quản trị cũng vô cùng hài lòng, giá cổ phiếu không ngừng tăng, thậm chí hai năm trước, Minh Hạo đã mở chi nhánh của công ty tại nước ngoài, nâng giá trị của công ty lên tầm quốc tế. Thời gian anh ở nước ngoài còn nhiều hơn ở trong nước. Nhưng hai năm trở lại đây, khi bà Khánh Vân bắt đầu phát bệnh, ông Minh Đức không còn tâm trí lo liệu việc trong nước thì anh ít đi công tác hơn. Hiện tại, dưới anh có rất nhiều thân tín, việc điều hành công ty tại nước ngoài cũng đã vào guồng, lợi nhuận đang thu về. Giá trị con người của anh cũng tăng lên rất nhiều, lịch trình công tác vô cùng bận rộn, nhưng vì Hạc Hiên, anh có thể đánh đổi. Chỉ hy vọng những điều này có thể đem lại kết quả tốt. Chưa bao giờ anh lại mong muốn được ở bên người nào đó cả đời như đối với Hạc Hiên. Thứ tình cảm này hoàn toàn không phải chóng vánh, một sớm một chiều, mà nó là một quãng thời gian rất dài. Những đêm buồn vắng, anh có ngẫm nghĩ lại khoảng thời gian Hạc Hiên mới đến ngôi nhà. Cậu ấy như tia nắng, luôn hoạt bát và sinh động, có lẽ chính điều đó đã thu hút anh. Nhưng vì những đố kỵ và tính trẻ con của mình mà anh đã lỡ cơ hội một lần. Giờ đây, không thể để điều đó lặp lại lần nữa. Chiều xong lễ viếng, ông Minh Đức mệt mỏi rã rời. Nỗi đau còn chưa buông xuống nên càng khiến thân thể ông không chống đỡ được. Hạc Hiên khuyên ông nên trở về nghỉ ngơi, mọi việc ở đây đã có cậu rồi. Dù rằng tình trạng của cậu không khá hơn ông là bao nhưng ít ra với sức trẻ thì Hạc Hiên vẫn còn chống đỡ được. Ông ở lại một lúc rồi cũng phải theo Minh Hạo trở về.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD