Ánh sáng mờ ảo từ những màn hình chiến thuật chiếu lên khuôn mặt Tiến sĩ Lương Minh, làm nổi bật đôi mắt đầy quyết tâm nhưng mệt mỏi. Căn cứ không gian ở Kalahari giờ đã trở thành trung tâm điều phối toàn cầu, nhưng không khí vẫn căng như dây đàn. Chiến thắng ở sss đã củng cố niềm tin của nhân loại, nhưng Kryon, như một kẻ săn mồi kiên nhẫn, lại tung ra đòn đánh mới. Lần này, chúng không nhắm vào đất liền hay bầu trời, mà là nơi sâu thẳm nhất của Trái Đất: lòng đại dương Thái Bình Dương.
Minh đứng trước một hologram khổng lồ, hiển thị một cấu trúc bí ẩn dưới đáy biển – một căn cứ Kryon, phát ra tín hiệu năng lượng mạnh mẽ. Các nhà khoa học xác định nó là nguồn cung cấp vi sinh vật đã tấn công hệ sinh thái ở sss, và giờ đây, nó đang tích tụ sức mạnh cho một cuộc tấn công mới, có thể nhấn chìm các thành phố ven biển như Tokyo, Sydney, hay Los Angeles. “Chúng đang chơi trò dài hơi,” Minh nói, giọng trầm. “Nếu không phá hủy căn cứ này, chúng ta sẽ mất đại dương – và mất tất cả.”
Aisha, ngồi cạnh anh với vai đã lành, nhíu mày. “Làm sao chúng ta đến đó? Tàu ngầm thông thường sẽ bị nghiền nát trước khi chạm vào nó.” Minh gật đầu, biết rằng đây không chỉ là vấn đề công nghệ, mà còn là vấn đề thời gian. Kryon không chờ đợi, và nhân loại cũng không thể.
Cửa phòng bật mở, và một người phụ nữ bước vào, dáng đi tự tin nhưng ánh mắt đầy lo lắng. Đó là Kana, một nhà hải dương học Nhật Bản, nổi tiếng với công trình nghiên cứu về rãnh Mariana. Kana mang theo một thiết bị nhỏ, trông như một mô hình tàu ngầm thu nhỏ, lấp lánh ánh kim loại. “Tiến sĩ Minh,” cô nói, “tôi có giải pháp. Nhưng nó cần sự hợp tác từ tất cả chúng ta.”
Minh mỉm cười nhẹ, cảm nhận được ngọn lửa trong Kana – thứ mà anh đã thấy ở Tala, Aisha, và Mei. “Nói đi, Kana. Chúng ta đang lắng nghe.”
---
Trong phòng thí nghiệm dưới lòng căn cứ, Kana trình bày ý tưởng của mình: một tàu ngầm sinh học, tích hợp công nghệ nano từ Berlin và nấm Hạt Giống Sinh Mệnh từ sss. “Nó không chỉ là tàu,” cô giải thích, chỉ vào mô hình. “Nó là một hệ sinh thái thu nhỏ, có thể thích nghi với áp suất đại dương và né tránh radar Kryon. Nhưng để chế tạo, chúng ta cần vật liệu từ Chile, năng lượng từ Iceland, và dữ liệu từ đội nghiên cứu của tôi ở Nhật Bản.”
Hans Mueller, vẫn còn phấn khích từ chiến thắng ở Berlin, gật đầu nhiệt tình. “Nano của tôi có thể làm lõi tàu! Nhưng chúng ta cần tốc độ. Căn cứ Kryon có thể kích hoạt bất cứ lúc nào.” Minh nhìn quanh, thấy ánh mắt của mọi người – từ kỹ sư đến binh sĩ – đều hướng về mình. Anh biết, để thành công, họ cần hơn cả công nghệ; họ cần niềm tin.
Minh triệu tập một hội nghị toàn cầu, nhưng lần này, anh không chỉ nói với các nhà lãnh đạo. Anh mở sóng trực tiếp đến mọi người trên Trái Đất – từ ngư dân ở Indonesia đến học sinh ở Canada. “Kryon muốn chia cắt chúng ta,” anh nói, giọng vang lên qua hàng tỷ thiết bị. “Nhưng đại dương không chỉ thuộc về một quốc gia. Nó là máu của Trái Đất, và chúng ta phải bảo vệ nó – cùng nhau.” Anh kể về Kana, về ý tưởng của cô, và kêu gọi mọi người đóng góp, dù là một mẩu vật liệu hay một lời khích lệ.
Lời nói của Minh lan tỏa như sóng biển. Trong vòng vài giờ, vật liệu từ Chile, năng lượng từ Iceland, và dữ liệu từ Nhật Bản bắt đầu đổ về. Một đội ngũ đa quốc gia tập hợp ở căn cứ mới gần bờ biển Philippines, nơi tàu ngầm sinh học – được đặt tên là *Thalassa*, theo thần biển Hy Lạp – được chế tạo với tốc độ chóng mặt.
Minh bay đến Philippines cùng Kana, Aisha, và Tala, mỗi người mang một vai trò. Kana dẫn dắt đội kỹ thuật, Aisha phụ trách an ninh trên không, và Tala đảm bảo hệ sinh thái của tàu hoạt động. Minh, như thường lệ, là cầu nối, giữ mọi người tập trung giữa áp lực. “Chúng ta có 48 giờ,” anh nói với đội ngũ, nhìn ra đại dương lấp lánh. “Hãy làm cho đại dương tự hào.”
---
Việc chế tạo *Thalassa* không hề dễ dàng. Áp suất từ độ sâu, tín hiệu nhiễu từ căn cứ Kryon, và thời gian hạn hẹp khiến cả đội căng thẳng. Một kỹ sư Chile, Mateo, gần như bỏ cuộc khi hệ thống nano gặp lỗi. “Nó không hoạt động!” anh hét, đập tay vào bàn. Minh đến bên, giọng bình tĩnh. “Mateo, anh đã vượt hàng ngàn kilomet để ở đây. Anh không làm điều đó để thất bại. Hãy thử lại, và chúng tôi sẽ giúp.”
Mateo hít sâu, và với sự hỗ trợ từ Hans, anh tìm ra cách tích hợp nano vào lớp vỏ sinh học của tàu. Tala, trong khi đó, làm việc với Kana để đảm bảo nấm Hạt Giống Sinh Mệnh hoạt động như một “bộ não” cho tàu, giúp nó cảm nhận và phản ứng với môi trường. “Nó giống như rừng của tôi,” Tala nói, mỉm cười. “Chỉ khác là nó bơi.”
Nhưng khi *Thalassa* chuẩn bị hạ thủy, một tín hiệu từ căn cứ Kryon làm cả đội chết lặng. Nó đang kích hoạt – sớm hơn dự đoán. Một cơn sóng năng lượng lan ra từ đáy biển, gây ra động đất nhẹ ở Philippines và làm tê liệt hệ thống liên lạc. Kana nhìn Minh, ánh mắt đầy lo âu. “Nếu chúng ta không vào đó ngay, Tokyo sẽ chìm trước bình minh.”
Minh gật đầu, biết rằng không còn thời gian để thử nghiệm. Anh quay sang đội ngũ. “Kana, cô lái *Thalassa*. Aisha, dẫn phi đội bảo vệ trên không. Tala, Hans, hỗ trợ từ đây. Tôi sẽ đi cùng Kana.” Aisha nhíu mày. “Tiến sĩ, anh không phải thủy thủ.” Minh cười. “Tôi là bác sĩ. Nếu có ai bị thương, tôi sẽ ở đó.”
*Thalassa* lặn xuống Thái Bình Dương, mang theo hy vọng của cả thế giới. Trong khoang tàu, Minh và Kana ngồi cạnh nhau, màn hình hiển thị áp suất tăng dần. Tàu rung nhẹ khi đi qua những dòng hải lưu mạnh, nhưng lớp vỏ sinh học hoạt động hoàn hảo, thích nghi như một sinh vật sống. “Nó đẹp, phải không?” Kana nói, mắt sáng lên khi nhìn những sinh vật phát sáng trôi qua.
Nhưng vẻ đẹp ấy nhanh chóng tan biến. Khi *Thalassa* đến gần căn cứ Kryon, một bẫy năng lượng bất ngờ kích hoạt, bao vây tàu. Màn hình báo động đỏ lòm, và Kana hét lên: “Chúng ta bị khóa! Hệ thống đang tắt dần!” Minh nhìn ra ngoài, thấy những tentacle kim loại từ căn cứ Kryon vươn lên, siết chặt *Thalassa*. Áp suất tăng, và tiếng rạn nứt vang lên từ lớp vỏ.
Trên mặt đất, Tala và Hans hoảng loạn. “Chúng ta mất liên lạc!” Hans hét, cố khởi động lại hệ thống.
Tala quỳ xuống, đặt tay lên một mẫu đất nhỏ cô mang theo, thì thầm như thể nói với rừng. “Hãy giúp họ,” cô lẩm bẩm, và đột nhiên, cô nhận ra điều gì đó. “Nấm! Chúng ta có thể gửi tín hiệu qua nấm!”
Tala nhập lệnh, kích hoạt mạng lưới sinh học trong *Thalassa*. Dưới đáy biển, tàu rung lên, và màn hình của Kana sáng trở lại. “Nó… nó hoạt động!” cô hét. Minh, dù không hiểu kỹ thuật, nhận ra đây là cơ hội. “Kana, đẩy tàu tới lõi năng lượng của căn cứ. Chúng ta phải phá nó!”
Kana nghiến răng, điều khiển Thalassa lao qua bẫy năng lượng, né những tentacle kim loại. Minh giữ chặt ghế, cảm nhận áp suất đè lên ngực. Cuối cùng, họ đến gần lõi – một khối năng lượng xanh lục khổng lồ, rung động như một trái tim sống. Kana kích hoạt vũ khí nano, bắn một luồng hạt vào lõi. Vụ nổ làm rung chuyển đại dương, và căn cứ Kryon vỡ tan, gửi sóng xung kích vô hại hóa vi sinh vật còn lại.
Thalassa nổi lên mặt biển, khói bốc lên từ lớp vỏ, nhưng vẫn nguyên vẹn. Minh và Kana ôm nhau, cười giữa mệt mỏi. Trên bờ, Aisha dẫn phi đội đáp xuống, reo hò khi thấy họ an toàn. Tala chạy đến, ôm chặt Kana. “Rừng đã nói với biển,” cô nói, mắt lấp lánh.
---
Đêm đó, Minh đứng trên bãi biển Philippines, nhìn đại dương lặng lẽ. Kana đến bên, đưa anh một vỏ sò nhỏ. “Cảm ơn anh, Tiến sĩ. Không phải vì anh đi cùng, mà vì anh khiến tôi tin rằng chúng ta có thể làm được.” Minh cầm vỏ sò, cảm nhận sự mịn màng của nó. rồi ôn tồn nói: “Không, Kana. Cảm ơn cô, vì đã nhắc tôi rằng đại dương cũng là nhà của chúng ta.”
Ở quỹ đạo, Kryon ghi nhận thêm một thất bại. Chúng không hiểu tại sao loài người, dù nhỏ bé, lại có thể bảo vệ hành tinh của mình với sự kiên cường như vậy. Nhưng Minh biết. Đó là vì mỗi người – từ Kana, Tala, đến những ngư dân góp vật liệu – đều mang trong mình một mảnh của Trái Đất. Và anh sẽ tiếp tục chiến đấu, để giữ những mảnh ấy mãi sáng.