Bầu trời Thượng Hải rực cháy, không phải bởi ánh hoàng hôn, mà bởi những vệt sáng trắng xóa xé toạc không gian. Tiếng nổ vang vọng, như thể chính Trái Đất đang gầm lên đau đớn. Từ bệnh viện dã chiến dựng vội bên rìa thành phố, Tiến sĩ Lương Minh ngẩng đầu, đôi mắt nheo lại khi một vật thể khổng lồ, lấp lánh như kim loại sống, lao xuống từ tầng mây. Nó không giống bất kỳ máy bay hay tên lửa nào anh từng thấy. Nó là thứ gì đó… xa lạ.
“Chạy đi! Kryon tấn công!” một binh sĩ hét lên, giọng lạc đi trong tiếng còi báo động.
Dân chúng hoảng loạn, chen lấn qua những con đường ngập khói bụi. Nhưng Minh không chạy. Anh đứng đó, tay vẫn nắm chặt ống tiêm, vừa hoàn thành ca mổ khẩn cấp cho một cô bé bị thương trong vụ nổ đầu tiên. Máu thấm đỏ áo blouse, nhưng ánh mắt anh sáng lên một quyết tâm không lay chuyển.
Kryon. Cái tên ấy xuất hiện chỉ vài tuần trước, khi các tín hiệu bí ẩn từ không gian làm tê liệt hệ thống vệ tinh toàn cầu. Không ai biết chúng là gì, chỉ biết rằng chúng đến với sức mạnh hủy diệt. Hôm nay, chúng chọn Thượng Hải làm mục tiêu đầu tiên, phá tan trung tâm nghiên cứu AI lớn nhất châu Á chỉ trong vài phút. Những cỗ máy khổng lồ của chúng, lơ lửng như những con nhện kim loại, phóng ra các luồng năng lượng xanh lục, biến mọi thứ thành tro bụi.
Minh lao vào lều y tế, nơi hàng chục người bị thương đang chờ. “Tập trung!” anh hét, át đi tiếng nổ bên ngoài. “Chúng ta không bỏ lại ai cả!” Các y tá, dù sợ hãi, vẫn gật đầu, bắt đầu phân loại bệnh nhân. Một người lính trẻ, tay ôm vết thương rỉ máu, lẩm bẩm: “Họ không phải con người… Chúng ta không có cơ hội…”
Minh quỳ xuống bên anh ta, kiểm tra vết thương. “Cậu còn sống, nghĩa là chúng ta vẫn có cơ hội,” anh nói, giọng trầm nhưng chắc chắn. “Hãy tin tôi.” Người lính nhìn anh, ánh mắt dần lấy lại hy vọng. Minh không chỉ là bác sĩ; anh là người thắp sáng niềm tin giữa bóng tối.
Giữa cơn hỗn loạn, một tiếng nổ lớn rung chuyển mặt đất. Minh ngã nhào, nhưng tay vẫn giữ chặt một thiết bị y tế. Khi ngẩng lên, anh thấy một kỹ sư, áo quần rách nát, bò ra từ đống đổ nát gần đó. Người đàn ông ho sặc sụa, nhưng ôm khư khư một thiết bị lạ lùng – một khối kim loại nhỏ phát ra ánh sáng nhấp nháy. “Dữ liệu… Kryon…” ông thều thào trước khi ngất đi.
Minh kéo ông vào lều, nhanh chóng kiểm tra. Tim còn đập. Anh lấy thiết bị, cảm nhận nó rung nhẹ như có sự sống. Đây không phải công nghệ của con người. Là một mảnh từ Kryon? Anh không chắc, nhưng trực giác mách bảo rằng nó quan trọng. “Giữ ông ấy sống,” Minh ra lệnh cho một y tá, rồi cẩn thận cất thiết bị vào túi.
Đêm đó, khi tiếng nổ tạm lắng, Minh ngồi bên một đống lửa nhỏ, ánh mắt dán vào thiết bị. Các đồng nghiệp đã sơ tán phần lớn bệnh nhân, nhưng anh ở lại, không thể bỏ rơi những người vẫn cần mình. Qua radio, tin tức lan nhanh: Kryon đã tấn công đồng loạt ở Paris, Nairobi, và São Paulo. Thế giới đang sụp đổ.
Nhưng Minh không tuyệt vọng. Anh nhớ đến lời cha mình, một bác sĩ thời chiến: “Khi bóng tối bao phủ, con phải là ánh sáng.” Anh mở thiết bị, thấy những ký tự lạ lướt qua màn hình. Không hiểu sao, anh cảm thấy nó giống một lời thách thức. Kryon mạnh mẽ, nhưng chúng không biết con người. Chúng không biết rằng, khi bị dồn vào chân tường, nhân loại sẽ tìm ra cách để đứng dậy.
Một trực thăng quân sự đáp xuống gần đó, cắt ngang dòng suy nghĩ của Minh. Một sĩ quan bước ra, dáng vẻ gấp gáp. “Tiến sĩ Lương Minh? Liên minh toàn cầu cần anh. Ngay bây giờ.”
Minh nhíu mày. “Tôi là bác sĩ, không phải chiến binh.”
“Chúng tôi không cần thêm chiến binh,” sĩ quan đáp. “Chúng tôi cần một người có thể khiến thế giới tin rằng chúng ta có thể thắng.” Anh ta đưa ra một màn hình, hiển thị hình ảnh các nhà lãnh đạo từ mọi quốc gia, đang tranh cãi trong một hội nghị trực tuyến. Họ bất đồng, hoảng loạn, không ai tin vào chiến thắng.
Minh đứng dậy, ánh lửa phản chiếu trong mắt anh. Anh nghĩ đến cô bé mình cứu sáng nay, đến người kỹ sư mang theo bí mật của Kryon, đến hàng tỷ người đang chờ một tia hy vọng. “Được,” anh nói. “Nhưng tôi có điều kiện. Chúng ta sẽ không chỉ chiến đấu. Chúng ta sẽ chiến đấu cùng nhau – mọi quốc gia, mọi con người.”
Sĩ quan gật đầu, ánh mắt lóe lên sự tôn trọng. Khi trực thăng cất cánh, Minh nhìn xuống Thượng Hải rực cháy. Ngọn lửa không chỉ là sự hủy diệt; nó là lời nhắc nhở rằng nhân loại, dù bị thử thách, sẽ luôn tìm cách tỏa sáng. Anh siết chặt thiết bị Kryon trong tay, biết rằng đây chỉ là bước đầu tiên trong một cuộc chiến dài. Nhưng anh đã sẵn sàng.
Bầu trời đêm rung chuyển bởi một vụ nổ xa xôi, nhưng trong lòng Minh, một ngọn lửa khác đã bùng lên – ngọn lửa của hy vọng, của đoàn kết, và của tình yêu dành cho loài người. Kryon có thể mạnh, nhưng chúng chưa từng đối mặt với sức mạnh thực sự của Trái Đất.